DiscoverĐài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast
Đài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast
Claim Ownership

Đài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast

Author: Đài Hà Nội

Subscribed: 3Played: 790
Share

Description

Phát hành định kỳ vào lúc 18h15 hằng ngày, BTV Lưu Hường của Đài Hà Nội sẽ chia sẻ cùng quý vị và các bạn những câu chuyện nhỏ nhưng mang đầy ý nghĩa từ đời sống, những dòng tự sự, và đặc biệt, có cả những ca khúc do chính BTV Lưu Hường thể hiện cùng với cây đàn Guitar.
"Tôi yêu Guitar, và tôi yêu Hà Nội. Những ca khúc tôi hát trong chương trình chính là tiếng lòng của tôi dành cho người tôi yêu thương, dành cho bạn bè, dành cho tất cả thính giả của Đài Hà Nội và dành cho cuộc sống này”
804 Episodes
Reverse
Cuộc đời không chỉ có phép tính và công thức. Càng lớn, ta càng hiểu: có những cảm xúc không thể gọi tên, nhưng Văn học giúp ta lưu giữ.
Những người thầy, người cô – những người gieo mầm xanh thầm lặng mà kiên cường, luôn âm thầm chăm sóc, vun đắp những ước mơ, tri thức và nhân cách cho thế hệ trẻ. Đó là những con người đã chọn nghề giáo, hay nói đúng hơn, nghề đã chọn họ – như một định mệnh đầy trách nhiệm nhưng cũng tràn ngập yêu thương.
Càng lớn, càng nghĩ về bố, nhất là mỗi khi nhớ lại những kỷ niệm bên bố một thời, tôi mới thấy… thương bố biết nhường nào.
Tôi vẫn nghĩ rằng nếu không có thầy, tôi cũng không biết cuộc đời mình sẽ trôi dạt về đâu. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ buổi chiều năm ấy - một buổi chiều đã thay đổi số phận tôi.
Có những rung động đến thật khẽ – như hạt mưa cuối thu chạm nhẹ vào tim…Đôi khi, chỉ một ánh nhìn, một cuộc hẹn trong chiều mưa cũng đủ khiến ta nhận ra: trái tim mình vẫn biết ấm lên, vẫn còn biết yêu…
Một cô gái đã tìm thấy bình yên, khi gửi tình yêu ấy vào sóng biển Hạ Long… để từ đó, học cách buông bỏ, yêu thương và trân trọng chính những điều đã qua.
Đã bao giờ bạn thử nhấp một ngụm cà phê đen đá chưa? Với nhiều người, đó là một thử thách - bởi vị đắng đầu tiên thường gắt, nồng và khó uống. Nhưng chỉ cần thêm một chút sữa, vị đắng ấy vẫn còn đó, song lại được ôm ấp bởi sự dịu ngọt khiến người ta yêu thích lúc nào không hay.
Trong cuộc sống hiện đại luôn đầy ắp tiếng động và sự hối hả, có đôi khi, điều ta cần nhất lại chính là… sự tĩnh lặng.
Bão cuốn phăng nhà cửa, cây cối, để lại tổn thương và khoảng trống trong lòng người. Thế nhưng giữa hoang tàn, xuất hiện sức mạnh diệu kỳ giúp con người đứng dậy, nắm tay nhau bước tiếp.
Giông bão vừa qua đi, Hà Nội lại có những ngày nắng muộn. Như ai đó giữ lại chút ấm áp cuối mùa để xoa dịu những chiều lặng lẽ. Có những vạt nắng rất khẽ, đến và đi thật nhẹ mà để lại trong ta bao nỗi niềm không gọi được tên.
Giữa mùa thu dịu dàng này, có những bước chân rời xa ngôi nhà đã đi cùng ta qua bao tháng năm. Có những cánh cửa khép lại… để một cánh cửa khác mở ra. Nhưng mỗi bước đi về phía trưởng thành đều để lại trong lòng ta một khoảng ấm áp dành cho mẹ, dành cho nơi ta gọi là nhà.
Có những ký ức tưởng chừng nhỏ nhoi nhưng lại neo giữ cả một thời tuổi thơ. Đó có thể là mùi rơm mới, tiếng gió vờn qua đồng nội… hay đơn giản chỉ là tiếng ếch kêu sau mưa.
Những ngày này, khi Hà Nội nghe lạnh dần trong từng cơn gió, miền Trung – nơi dải đất hẹp luôn oằn mình trước thiên tai – lại trải qua những ngày lũ chồng lũ. Có những mất mát không thể đong đếm, nhưng cũng có những nghĩa tình khiến lòng người ấm lại giữa cơn bão tố.
Qua đủ những cuộc chia tay, ta sẽ hiểu: không phải cánh cửa nào khép lại cũng là mất mát. Có những cánh cửa đóng lại chỉ để giữ cho ánh sáng phía sau còn nguyên vẹn.
Có những cơn bão ập đến thật nhanh, nhưng cũng có những cơn bão đến trong sự tĩnh lặng đến lạ. Trước khi gió nổi, trời thường trong xanh một cách bất thường, biển phẳng lặng như đang giữ lại hơi thở cuối cùng của bình yên.
Đôi khi, trong những khoảng lặng của cuộc đời, ta bất chợt nhận ra mình đã từng đi qua biết bao nỗi đau mà không kịp gọi tên. Có những tổn thương tưởng chừng đã ngủ yên, nhưng chỉ một buổi chiều lặng gió, một bản nhạc cũ, hay một ký ức thoáng qua… lại khiến tim nhói lên.
Khi tháng Mười chạm ngõ, cũng là lúc Hà Nội bước vào mùa của những yêu thương rất khẽ. Chỉ cần một làn gió heo may nhẹ lướt qua phố, ta đã có thể nhận ra hoa sữa đang nở. Mùi hương ấy, chưa bao giờ cũ trong trái tim những người đã từng yêu và đã từng nhớ.
Có những chiều, ta ngồi một mình trong căn phòng quen thuộc mà vẫn thấy lòng trống trải như thể cả thế giới bỗng bỏ quên mình lại phía sau. Cô đơn - đôi khi đến thật nhẹ, nhưng cũng có lúc khiến ta nghẹn lại nơi lồng ngực.
Những ngày này, ở Hà Nội, trong từng câu chuyện nơi quán cà phê, nơi công sở hay mâm cơm chiều, vẫn có những khoảng lặng dành cho miền Trung — nơi mưa lũ chưa thôi quần thảo, nơi hàng triệu người đang gồng mình với gian khó.
Có người về thăm nội vào những ngày gió heo may se sẽ. Nội vẫn giữ nguyên thói quen ngày cũ. Dưới gốc sung già, bên chiếc bàn gỗ đã khoác lên mình chiếc áo màu nâu sẫm, nội ngồi bên tách nước chè xanh giữa không gian miền quê thanh bình. Vừa thưởng thức ly nước chè vàng sánh, thơm dịu vừa nghe câu chuyện về cây sung già qua lời kể của nội, lòng ai đó bỗng nhiên như ấm lại.
loading
Comments