Discover
Đài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast

Đài Hà Nội | Lưu Hường Blog chiều | Podcast
Author: Đài Hà Nội
Subscribed: 3Played: 782Subscribe
Share
© Đài Hà Nội
Description
Phát hành định kỳ vào lúc 18h15 hằng ngày, BTV Lưu Hường của Đài Hà Nội sẽ chia sẻ cùng quý vị và các bạn những câu chuyện nhỏ nhưng mang đầy ý nghĩa từ đời sống, những dòng tự sự, và đặc biệt, có cả những ca khúc do chính BTV Lưu Hường thể hiện cùng với cây đàn Guitar.
"Tôi yêu Guitar, và tôi yêu Hà Nội. Những ca khúc tôi hát trong chương trình chính là tiếng lòng của tôi dành cho người tôi yêu thương, dành cho bạn bè, dành cho tất cả thính giả của Đài Hà Nội và dành cho cuộc sống này”
"Tôi yêu Guitar, và tôi yêu Hà Nội. Những ca khúc tôi hát trong chương trình chính là tiếng lòng của tôi dành cho người tôi yêu thương, dành cho bạn bè, dành cho tất cả thính giả của Đài Hà Nội và dành cho cuộc sống này”
764 Episodes
Reverse
Trong cuộc sống, có những ngày ta thấy lòng mình chênh vênh giữa bao giông gió. Phố xá ngoài kia dường như cũng cuộn trào theo những bộn bề, những lo toan không dứt. Nhưng may mắn thay, sau mỗi ngày bão giông, ta vẫn còn có một nơi để trở về – nơi mà chỉ cần khép lại cánh cửa thôi, là bình yên đã trở lại trong tim.
Thu về, những vạt gió hanh hao nhẹ nhàng lướt qua đầm sen. Những đóa sen nở muộn cố mở tròn cánh để gom chút hương còn sót lại hòa vào sự thanh mát của mùa thu.
Ai cũng có một nơi để nhớ, một mùa để thương, một người để tìm về. Với nhiều người, đó là Hà Nội – nơi thu về trong gió heo may, hương hoa sữa, sắc cúc họa mi dịu dàng.
Trong dòng chảy điện ảnh Việt Nam, không có nhiều tác phẩm vừa thấm đẫm nước mắt, vừa gieo vào lòng người niềm tin như bộ phim "Bao giờ cho đến tháng Mười", là bộ phim tâm lý do NSND Đặng Nhật Minh đạo diễn, ra mắt năm 1984.
Mỗi mùa mưa bão về, lòng ta lại se sắt nỗi thương… thương những mái nhà chao nghiêng, thương dáng mẹ cha lam lũ, thương cả tiếng trẻ thơ vẫn reo vui giữa dòng nước dữ.
Có lẽ trong ký ức của mỗi người con gái, mùa gió heo may luôn để lại một vệt mỏng manh, chạm khẽ vào trái tim bằng sự dịu dàng mà cũng buồn man mác. Với ai đó, những ngày heo may về như một bản nhạc trầm lắng nhưng đủ sức khiến lòng người dịu lại để nhớ, để thương, để thấy mình gần gũi hơn với những kỷ niệm ngày xưa.
Ánh đèn ông sao năm nào không chỉ soi sáng tuổi thơ, mà còn gieo vào tâm hồn tôi bài học về sự sẻ chia, về niềm vui đến từ những điều giản dị.
Mỗi dịp Trung thu về, phố phường sáng rực sắc đèn lồng, đâu đó vang tiếng trống lân rộn ràng gọi mùa trăng trở lại. Giữa nhịp sống hiện đại, dẫu có bao nhiêu loại bánh Trung thu mới lạ, thì trong ký ức mỗi người, chiếc bánh quê mẹ làm cho ta vẫn mang hương vị khó quên nhất.
Trong chiều mưa lất phất, khi từng giọt nước gõ nhịp lên mái nhà, ký ức tuổi thơ lại ùa về với hình ảnh người mẹ tần tảo. Những năm tháng lam lũ, những đôi vai gầy gò, những đôi dép cũ… tất cả đã góp phần nuôi dưỡng yêu thương và ký ức ấm áp trong trái tim mỗi chúng ta.
Trong cuộc sống, nhiều khi ta mệt nhoài vì muốn trở nên rực rỡ, nổi bật như người khác. Nhưng ta đã không nhận ra rằng, chỉ cần lặng lẽ sống đúng với mình thôi, cũng đủ để mang lại bình yên.
Mỗi độ thu về, Hà Nội lại trở nên dịu dàng và lãng mạn hơn trong hương hoa sữa ngan ngát. Hương hoa ấy đã đi vào thơ ca, âm nhạc, và cả ký ức của những người con xa xứ.
Cơn bão vừa quét qua thành phố khiến lòng ai đó bồn chồn, thao thức cả đêm không ngủ được. Mưa trắng trời, gió rít hun hút bên ô cửa. Trong khoảnh khắc ấy, trong cô lại ùa về bao ký ức xa xưa – những ngày tuổi thơ lớn lên cùng mẹ giữa những mùa bão dữ dội nơi quê nhà…
Đôi khi hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao, mà lại hiện hữu trong từng khoảnh khắc giản dị của đời thường. Một bữa sáng quây quần bên gia đình, một món ăn quen thuộc nơi góc chợ quê cũng đủ để ta thấy ấm lòng, thấy bình yên.
Có những mùa thu đến rất khẽ, mang theo làn gió mát lành và hương lúa chín dìu dịu. Thu về không chỉ ở những con đường lá phong xứ người mà còn trong từng mảnh ký ức tuổi thơ — nơi đồng ruộng mênh mông, tiếng cười rộn rã của lũ trẻ, và bàn tay mẹ tần tảo gói ghém yêu thương qua từng trang sách cũ.
Trong nhịp sống hối hả nơi phố thị, đôi khi chỉ một góc nhìn rất nhỏ từ một con dốc quen thuộc – cũng có thể mở ra bao câu chuyện.
Giữa ồn ào phố thị, nhiều người vẫn khát khao trở về quê nhà, nơi có mái hiên xưa, giàn mướp, dòng sông và vòng tay cha mẹ bao dung.
Hình ảnh “cô bé mùa thu” hồn nhiên, tinh nghịch, dịu dàng đã trở thành dấu ấn trong tâm hồn, để mỗi khi lá vàng xào xạc, ai đó lại thấy lòng mình rung động bởi một miền ký ức trong trẻo và bình yên.
Có những buổi sáng, một tách cà phê nóng đủ để ta thấy lòng dịu lại, còn một ly bia lạnh trong một buổi chiều lại có thể khiến ai đó sống thật với cảm xúc của mình. Cà phê và bia – hai hương vị khác biệt, nhưng tựa như hai nốt nhạc đối lập cùng hòa vào bản giao hưởng mang tên cuộc đời.
Tưởng như đã nắm trong tay tất cả: tình yêu, sự thành công, niềm tin vào một tương lai rực rỡ. Nhưng chỉ một lời chia tay đã làm cả thế giới trong tâm hồn sụp đổ. Bạn đã bao giờ rơi vào khoảng trống ấy chưa?
Trong xã hội số, cuộc sống gắn với máy tính tưởng như là điều tất yếu và chẳng bao giờ thay đổi. Nhưng đột nhiên một lỗi máy tính xảy đến làm cuộc sống bị xáo trộn. Lúc đó sống chậm để lại những giá trị đáng suy ngẫm.